Amanozako nghĩa là “Người phụ nữ chống lại tất cả thiên giới”. Bà ta còn có các tên khác là Amanozako Hime, Công Chúa; Onna Tengu, Nữ Thiên cẩu; Tengu Kami, Thần Thiên Cẩu. Amanozako là một ác thần quyền năng và đáng sợ. Hình dáng bề ngoài của bà ta tương tự con người nhưng lại có một khuôn mặt kỳ quái với chiếc mũi dài giống thiên cẩu, đôi tai treo lủng lẳng khuyên tai và hàm răng sắc nhọn với những chiếc nanh chìa ra.
Ngoại hình gớm ghiếc của Amanozako đi cùng với tính cách cáu kỉnh và ngang ngược của bà ta. Amanozako thích đối nghịch lại đám đông và cư xử trái ngược với lẽ thường. Bà ta cũng có khả năng thao túng trái tim của con người, khiến cho những người thông minh trở nên tự mãn, ngạo mạn và những người ngốc nghếch thì không thể kiềm chế được cơn nóng giận của bản thân.
Amanozako vô cùng khó tính, kén chọn và tỉ mỉ. Khi mọi việc không như ý, bà ta sẽ nổi cơn thịnh nộ khủng khiếp. Vào lúc nóng giận, bà ta có thể đánh văng cả vị thần quyền năng nhất ra xa tới cả nghìn ngôi làng chỉ với một đòn. Hàm răng của bà ta khỏe đến mức có thể cắn nát vụn cả lưỡi kiếm mạnh nhất.
Không ai có thể chống lại được cơn giận dữ của Amanozako. Amanozako được sinh ra từ vị thần bão nóng tính Susanoo. Ông ấy đã để cho phần ác tính và những cảm xúc tồi tệ lớn dần trong cơ thể, cho đến khi chúng tụ lại thành một quả cầu, lớn đến mức cuối cùng ông đã phải nôn ra ngoài. Quả cầu xấu xa đó đã trở thành một ác thần, chính là Amanozako.
Những câu chuyện về Amanozako đã được truyền lại từ rất lâu trước kia, trước cả khi lịch sử được ghi lại. Bà ta được coi là tiền thân của Tengu - Thiên Cẩu, Amanojaku và các loại yêu quái khác có cùng xu hướng đối nghịch và khó chịu như bà ta. Amanozako có một đứa con trai tên là Amanosaku.
Dựa vào bản chất ngang ngược của mình, bà ta đã sinh ra nó mà không cần đến người đàn ông khác. Con trai của Amanozako quả nhiên được thừa hưởng cá tính của mẹ mình và gây ra nhiều rắc rối đến mức cả tám triệu vị thần trên thiên giới cũng không thể nào chịu được. Amanosaku đã trở thành một đứa trẻ kinh hoàng và ngỗ nghịch đến mức trở thành thước đo cho sự ngang ngược và xấu xa của các vị thần.
Nguồn: Tạ Ngọc Dương