Câu chuyện về đồng hào có ma (P2)

Một đứa trẻ sáu tháng làm cách nào nửa đêm rời khỏi giường bò ra ngoài như vậy được? Bố mẹ tôi sợ là chuyện này có liên quan đến vụ ngải hài nhi trong quá khứ, hôm sau mới đem chuyện đó kể với bà nội

Một đứa trẻ sáu tháng làm cách nào nửa đêm rời khỏi giường bò ra ngoài như vậy được? Bố mẹ tôi sợ là chuyện này có liên quan đến vụ ngải hài nhi trong quá khứ, hôm sau mới đem chuyện đó kể với bà nội, muốn xin bà cho mời thầy về xem. Bà tôi gạt đi. Bố kể từ khi sinh tôi, bà không bế tôi lần nào, bố mẹ ở với bà nhưng không chung nhà, bố mẹ ở nhà ngang, còn bà thì ở nhà trên, hay còn là nhà thờ của gia đình tôi. Bà nội bảo để bà làm lễ khấn các cụ giải vía cho tôi, lúc bà xin đài âm dương có gõ vào cạnh đĩa một cái, xong tung hai đồng xu lên, “coong coong” mấy tiếng tiền rơi lên mặt đĩa, tôi đang ngủ trong lòng mẹ mà đột nhiên giật bắn mình, rồi cứ thế khóc không dỗ được.

Từ sau đó bà tôi cấm người trong nhà được nhắc đến thầy cúng, nếu không có việc gì thì cũng không được vào nhà thờ này. Tới khi tôi biết chạy, mẹ gửi tôi cho bà nội trông để đi làm. Có một lần, mẹ ở công ty về có lên nhà bà đón tôi, nhìn khắp gian thờ không thấy bà đâu, chỉ thấy tôi ngồi quay lưng trên sập cạnh giường thờ. Mẹ gọi tôi mấy câu mà không thấy tôi thưa, nghĩ tôi đang mải chơi nên để tôi ngồi đó mà chạy đi nấu cơm. Vừa nấu xong thì ngoài sân có tiếng mở cổng, mẹ thấy bà dắt tay tôi từ ngoài cổng vào. Lúc đó mẹ có hơi ngờ ngợ, hỏi bà vừa đi đâu về, bà bảo dắt tôi ra đầu làng xem người ta tát ao.

Người ta tát ao từ chiều, thế tức là tôi đi ra ngoài tới giờ mới về, vậy đứa trẻ nào ở trong nhà thờ? Mẹ tái mặt đón lấy tôi, nhìn bà mở cửa đi lên nhà trên, vừa ngó vào mẹ liền sững người, chỗ mà vừa rồi mẹ thấy tôi ngồi, giờ ở đó có cái đài âm dương. Từ lúc đấy mẹ quyết định gửi tôi đi mẫu giáo thay vì để ở nhà cho bà trông, mẹ có nói với bố về chuyện kia, rồi ngỏ ý xin bố cho đi xem bói. Bố bảo mẹ làm gì thì làm, đừng để bà biết là được. Tầm hai tháng sau mẹ đưa tôi đến nhà thầy bói, lúc đó tôi mới được bốn tuổi nên không nhớ thầy bói đã nói gì, mẹ chỉ kể là tôi có vong sinh đôi theo, nó trú trong nhà, muốn bắt được nó thì phải làm lễ các kiểu.

Nhưng chưa kịp hành động thì mẹ tôi đã bị bà mắng cho một trận té tát, tức là bà biết được mẹ đi xem bói, còn biết mẹ chuẩn bị làm lễ cho tôi. Bả bảo mẹ định hại bà, hại cháu bà, xong cấm mẹ được lên nhà thờ, còn đuổi mẹ muốn đi đâu thì đi. Mẹ ức quá mới bế tôi về ngoại, tiện thể làm luôn lễ cho tôi ở bên đó, và mãi một tuần sau bố mới xuống đón mẹ con tôi về. Bố cũng không rõ sao bà biết chuyện mẹ đi xem bói, vì toàn thấy bà đóng cửa trong nhà thờ, suốt ngày nghe thấy tiếng xin đài âm dương “coong coong” vọng ra. Bẵng đi một thời gian, lúc mà tôi bắt đầu có ý thức và nhớ được vài chuyện.

Có một lần đang ngồi chơi ở ngoài hiên, tự nhiên trong nhà trên vọng ra tiếng “coong coong”, tôi dù đã quen nhưng vẫn giật mình nhìn lên. Bất thình lình có một bóng trắng chạy vụt qua trước mặt tôi, nó lướt rất nhanh, hình dáng giống một đứa trẻ, trắng mờ mờ, chạy từ trong nhà tôi lên nhà trên. Nhanh đến mức tôi chỉ thấy nó bước qua cửa rồi biến mất, không nhớ là tôi có sợ hay không, chỉ biết là cái bóng trắng đó ám ảnh tôi đến bây giờ, dù mọi chuyện đã kết thúc rồi nhưng mỗi khi nghe thấy tiếng “coong coong” là tôi lại liên tưởng đến nó. Năm sau đó bà nội tôi ốm một trận, sức khỏe giảm sút đáng kể, tôi không hiểu sao nhiều lúc bà lại nhầm tôi với một ai đó, người mà bà gọi là cậu Quý.

Nhất là một lần, bà dắt tôi đi sang nhà hàng xóm chơi, lúc về bà mới nhìn tôi hỏi, cậu Quý có thích ăn thịt gà không? Tôi không biết cậu Quý là ai, nhưng tôi thích ăn thịt gà nên liền gật đầu. Thế là hôm sau bà bảo mẹ đi chợ mua con gà về thịt, sau đó đem lên bàn thờ thắp hương. Bà còn khấn lầm rầm trước bàn thờ như là gọi cậu Quý kia về hưởng lễ, xong lại xin ba đài âm dương, mỗi lần đều được một sấp một ngửa, bà thấy thế thì mừng lắm, nói: - Cậu cười rồi, cậu cười rồi. Năm tôi lên bảy, bà nội trở đau nặng, hầu như mọi sinh hoạt đều phải làm trên giường hết, mẹ tôi phải lên ngủ ở nhà trên để chăm bà.

Mẹ kể, nhiều đêm đang ngủ bà lại nhỏm dậy, mẹ nằm ở giường đối diện chạy sang hỏi bà muốn làm gì để mẹ giúp, nhưng không thấy bà trả lời, tay bà lần mò sang giường thờ, với lấy cái đài âm dương, bà gõ một cái vào thành đĩa rồi tung hai đồng xu lên. “coong coong”. Miệng bà lầm rầm cái gì đấy không rõ, có khi còn cười thành tiếng, xong bà lại từ nằm xuống ngủ tiếp. Mẹ tôi đâm ra sợ nên có kể cho bố nghe, bố bảo hay là lựa lúc nào bà không để ý thì đánh tráo cái đài âm dương đó đi. Vài hồm sau mẹ làm thật, đài âm dương cũ mẹ bọc vào túi đem ra ao vứt, lúc về không hiểu sao mẹ thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Đêm hôm đó bà vẫn dậy như bình thường, nhưng sau khi xin đài âm dương xong không thấy bà lầm rầm gì nữa. Từ hôm đó trở đi bà không còn dậy đêm, ban ngày có vẻ tỉnh táo hơn, da dẻ cũng hồng hào hẳn lên. Mấy ngày đó tôi hay nằm mơ, lần thì thấy mình ở trong ngôi nhà cũ, bên cạnh có hai người không rõ mặt mũi, họ nói tiếng gì tôi nghe không hiểu, xong mọi thứ tối om lại. Có hôm tôi mơ thấy bà nội ngồi trước mặt, bà gọi tôi là cậu Quý, trong mơ mà tôi vẫn văng vẳng bên tai tiếng xin đài âm dương, “coong coong”. Lần cuối tôi mơ, là thấy bà dắt tay “tôi” đi qua cầu ao, tôi cũng không rõ vì sao lại thấy cả mình trong mơ, cứ thế tới khi không thấy bà đâu nữa thì tôi tỉnh dậy.

Hôm đó trời nắng ráo, bà nội đã dứt cơn bệnh, mấy ngày trước bà còn có thể đi lại trong nhà được, bố mẹ tôi thấy thế nên yên lòng lắm. Bà bảo muốn sang hàng xóm chơi, tôi đang ở trường học nên mẹ định dìu bà đi, bà gắt lên không cần, xong tự chống gậy đi ra cổng. Mấy tiếng sau chợt có người vừa chạy vừa hô hoán từ cổng vào, bà nội tôi bị ngã xuống ao, nhà tôi ra đến nơi thì người ta đã vớt bà lên, nhưng không cứu kịp. Từ đó tới nay nhà tôi không gặp chuyện gì kì lạ nữa, cả cái vong sinh đôi trước đây theo tôi cũng biến mất. Nhưng có điều này tôi vẫn nghĩ mãi, là vào hôm một trăm ngày của bà tôi, thầy cúng có chiêu được hồn bà về, nhưng bà không nhập vào ai cả, thầy chỉ thuật lại lời bà, nói rằng: - Bà chỉ có một thằng cháu, và mẹ nó đã hại nó chết dưới ao.

Nguồn: Tống Ngọc

Cùng danh mục

 
Tư vấn ngay