Ví dụ như, gia đình Kearneys được cho là thường giữ một khoản tiền lớn trong nhà mình. Giả thuyết này mau chóng bị loại bỏ. Tuy nhiên, cảnh sát lại chuyển trọng tâm của mình sang một khả năng khác, đó là tình trạng ô nhiễm công nghiệp. Cảnh sát trưởng thị trấn Mattoon, ông C.E. Cole cho biết trong một cuộc họp báo rằng họ đã tìm thấy một lượng lớn carbon tetrachloride được sử dụng trong chiến tranh tại nhà máy của Công ty Động cơ Diesel Hoàng gia Atlas và nó tạo ra một mùi hương có thể theo gió bay đến khắp nơi trong thành phố. Công ty Atlas sau đó đã nhanh chóng trả lời rằng chất tetrachloride duy nhất có tại nhà máy nằm trong các bình cứu hỏa.
Đối với hóa chất sử dụng trong sản xuất, phát ngôn viên của công ty cho biết, nhà máy đang sử dụng khí trichloroethylene. Ông này tuyên bố rằng khí trichloroethylene không có mùi vị và không gây tác động xấu lên sức khỏe con người. Khí này đã được sử dụng một thời gian dài trong nhà máy và trước đó không có ai, kể cả công nhân làm việc tại nhà máy, báo cáo về bất kỳ triệu chứng bệnh nào. Giả thuyết về ô nhiễm công nghiệp lại bị loại bỏ. Liệu có sự liên quan nào với một vụ tấn công tương tự trong quá khứ? Cảnh sát lại tiếp tục đưa ra một phát hiện đáng ngạc nhiên: có một chuỗi sự cố đã xảy ra ở bang Virginia một thập kỷ trước, giống với những gì đã xảy ra ở Mattoon.
Sau ít nhất ba vụ đầu độc hơi ngạt tại Virginia, người ta phát hiện dấu chân phụ nữ ở bên dưới cửa sổ mà qua đó khí độc được phun vào. Sau vụ tấn công cuối cùng, một số mảng tuyết được phát hiện gần nhà của nạn nhân đã bị đổi màu. Mảng tuyết này có mùi ngọt ngào, mẫu phân tích lượng tuyết đó cho thấy có chứa sulfur, arsenic và dầu khoáng. Các nhà chức trách suy đoán rằng khí độc có nguồn gốc từ thuốc trừ sâu. Ở Virginia, tương tự như bầu không khí tại Mattoon, sự hoảng sợ lan tràn trong cộng đồng. Các gia đình ở những khu vực hẻo lánh phải chuyển về sống co cụm gần nhau. Đàn ông vũ trang với súng ngắn và súng trường bắt đầu tuần tra vào ban đêm.
Và tờ báo địa phương, Roanoke Times, liên tục đăng tin yêu cầu các công dân giữ bình tĩnh. Cũng như tại Mattoon, người ta không bao giờ tìm ra thủ phạm của các vụ tấn công bí hiểm tại Virginia. Báo cáo về các vụ tấn công tại Virginia của những năm 1933-1934 có thể không phải là những sự cố duy nhất và tương tự với những gì đã xảy ra ở Mattoon. Loren Coleman, tác giả của cuốn sách “Nước Mỹ bí ẩn: Sự trùng lặp) (xuất bản năm 2001), đã điều tra và mô tả về vụ tấn công khí độc điên khùng ở Mattoon cũng như những hiện tượng không giải thích được khác. Ông đã phát hiện kết luận rằng tiền lệ của vụ tấn công khí độc điên khùng ở Mattoon là “Bóng ma Paris”.
“Bóng ma” này, tác giả Coleman khẳng định là bắt đầu xuất hiện ngay sau cuộc nội chiến Mỹ (1861-1865), biến mất rồi tái xuất trong suốt 70 năm tiếp theo, đã “khủng bố” tinh thần các thị trấn nhỏ ở Paris, thuộc thành phố Missouri (Mỹ). Một số người tuyên bố đã nhìn thấy bóng ma và mô tả y trong trang phục đen, mang theo một chiếc “đũa phù thủy” nào đó. Truyền thuyết địa phương nói rằng bóng ma thường xuất hiện vào tháng 10 hàng năm, và sau đó ngẫu nhiên xuất hiện đến tận mùa Xuân, rồi lại biến mất. Tác giả Coleman cũng đề cập đến hai sự cố khác có thể dính dáng với những gì đã xảy ra ở Mattoon.
Vào tháng 2/1944, ông viết, ba người tại miền đông nam bang Pennsylvania đã chết sau khi tiếp xúc với cái được mô tả như là "một chất khí có mùi ngọt". Ông cũng báo cáo rằng trong tháng 12/1961, "một mùi khí thơm" đã được phát hiện trong một chương trình Giáng sinh tại một nhà thờ Baptist ở thành phố Houston. Giáo đoàn của nhà thờ đã đổ xô ra ngoài để hít không khí trong lành, nhưng không phải tất cả trong số họ có phản xạ nhanh chóng. Tám người, chủ yếu là trẻ em, đã được đưa vào bệnh viện địa phương. Thủ phạm xịt nước hoa độc ở Pennsylvania cũng vẫn là một kẻ bí ẩn, giống như những kẻ tấn công khí độc ma quái khác.
Các quan chức địa phương ở Mattoon bắt đầu tập trung vào giả thuyết về một thủ phạm duy nhất, bên cạnh khả năng về hội chứng cuồng loạn tập thể. Thomas V. Wright, ủy viên hội đồng y tế công tại địa phương, năm 1944 thông báo là "không còn nghi ngờ gì nữa, đã có một kẻ điên chuyên tấn công bằng khí độc. Nhưng một số các vụ tấn công được báo cáo không gì khác hơn là hiện tượng của hội chứng cuồng loạn tập thể. Nỗi sợ hãi về người đàn ông chuyên tấn công bằng khí độc lớn hơn nhiều so với mối đe dọa của chất khí tương đối vô hại mà kẻ tấn công đã sử dụng. Cả thị trấn bị ốm do sự sợ hãi tập thể này".
Một cách giải thích khác, đơn giản hơn cũng đã được đưa ra. Năm 2005, Marge Maxey, một công dân Mattoon, từng làm thư ký trong văn phòng luật sư nhà nước ở Hạt Coles năm 1944 cho rằng bà biết điều gì đã gây ra chuỗi sự cố này. "Ông chủ của tôi (Luật sư W.K. Kidwell) kể rằng có một phụ nữ đã đánh bạc hết sạch tiền lương của chồng và không muốn anh ta biết điều đó", Marge lý giải, "Vì thế, cô ấy đã dựng lên vụ việc bị tấn công bằng khí ga và tiền đã bị đánh cắp. Đó là điểm khởi đầu chuỗi sự cố”. Nhưng bà Marge đã không chỉ đích danh được người phụ nữ đó. Ngày nay, giả thuyết về chứng cuồng loạn tập thể là một cách lý giải được chấp nhận rộng rãi nhất cho những sự việc tại Mattoon.
Trong thực tế, các nhà tâm lý học đã quá quen với những gì đã xảy ra tại thị trấn Illinois này và các sự cố trong cái gọi là “Vụ khí ga điên khùng” thường được nhắc đến như trường hợp nghiên cứu kinh điển về hội chứng cuồng loạn tập thể. Trong suốt lịch sử, đã có rất nhiều vụ phát cuồng tập thể liên quan đến tất cả mọi thứ, từ tác động của ma quỷ đến những hiểm họa môi trường. Mặc dù thời gian diễn ra và mức độ cuồng loạn có thể khác nhau, nhưng có những điểm tương đồng trong các vụ này, trong đó có thể kể đến việc nạn nhân phổ biến thường là phụ nữ, trẻ em, nhóm dễ bị tổn thương; hay tác động từ một phương tiện truyền thông đáng tin cậy (truyền miệng hay báo chí địa phương).
Một khi cơn hoảng loạn đã bắt đầu, nỗ lực làm giảm bớt nỗi sợ hãi của chính phủ thường phản tác dụng. Trong trường hợp của “Vụ tấn công khí ga điên khùng ở Mattoon”, thời gian và nỗ lực giảm các sự cố gây hoảng loạn đã khiến vụ việc nhanh chóng lắng xuống. Tuy nhiên, như một trường hợp nghiên cứu kinh điển về hội chứng cuồng loạn tập thể, sự cố ở Mattoon là một ví dụ hữu ích lý giải cơn sợ hãi có thể phát sinh đột ngột thế nào, và chúng có thể dễ dàng vượt ra ngoài tầm kiểm soát ra sao. "Bằng chứng tốt nhất cho giả thuyết về chứng cuồng loạn là bản chất của các triệu chứng và thực tế là khi bác sĩ đánh giá các trường hợp đó.
Mặc dù chỉ có bốn ca bệnh - đều chẩn đoán là chứng cuồng loạn, bị kích động", Nhà tâm lý học của Đại học Illinois, ông Donald M. Johnson, người đã nghiên cứu sự cố Mattoon nhận định, "Tất cả các triệu chứng được báo cáo đều là những triệu chứng phổ biến trong chứng cuồng loạn. Giả thuyết này lý giải cho quá trình hồi phục nhanh chóng của tất cả các nạn nhân cũng như không có các tác động phụ nào sau sự kiện". Tuy nhiên, không phải tất cả mọi người sẽ đồng ý với giả thuyết này. "Không ai quan tâm đến những gì cảnh sát nói”, bà Beulah Cordes, người đã tìm thấy tấm vải ở hàng hiên nhà mình, cho biết vào năm 1958. "Chúng tôi biết kẻ điên đó là có thật. Các bà mẹ sẽ không để cho con cái của họ ra khỏi nhà và không ai dám đi vào khu trung tâm vào buổi tối".
Nguồn: Minh Châu - baotintuc.vn