Bởi vì Việt Nam là “kẻ thù” của các nước phương tây, khi Việt Nam giải phóng miền nam. Chính thức thì mối đe dọa do Việt Nam gây ra được gọi là hiệu ứng Domino. Trên thực tế thì đó là “Mối đe dọa của một tấm gương tốt”.
Điều đó có nghĩa là nếu Việt Nam thành lập một nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa và hệ thống của nước này hoạt động tốt hơn hệ thống của Mỹ hoặc Chủ nghĩa xã hội của Trung Quốc, thì nó có thể lan sang các nước láng giềng. Đó là lý do tại sao Cuba đã bị siết cổ kể từ năm 1953 để đảm bảo rằng bất kỳ ai đến thăm nơi này sẽ thấy nghèo đói.
Ngay cả với tình trạng nghèo đói, họ không muốn người Mỹ của họ hỏi “Tại sao họ có thể xuất khẩu bác sĩ và có hệ thống chăm sóc sức khỏe miễn phí còn chúng ta thì không?”
Vì vậy, phương tây áp dụng lệnh trừng phạt và đảm bảo rằng đất nước không thể giao dịch theo bất kỳ cách công bằng nào. Đó là lý do tại sao hầu hết các quốc gia Đông Nam Á, Mỹ Latinh và Nam Mỹ đã bị xâm lược, lật đổ hoặc phá hủy. (chỉ trong trường hợp họ có thể tạo ra một hệ thống mà người Mỹ trung bình muốn có)
Việt Nam lúc đó đang là mối đe doạ của Mỹ và phương tây, khi thành công đánh bại quân xâm lược Hoa Kỳ giải phóng đất nước. Sau đó là “mối đe dọa” của Campuchia. Họ không muốn mối đe dạo như Việt Nam lan sang các nước láng giềng.
Ở Campuchia trung lập, Hoa Kỳ ủng hộ chế độ phát xít Lon Nhols. Vào thời điểm đó, Khmer Đỏ có cảm tình với NVA, VC và NLF và về cơ bản là chiến đấu vì cùng một mục đích; để loại bỏ chế độ độc tài quân sự cánh hữu.
Sau khi Mặt trận Giải phóng miền Nam Việt Nam giải phóng Việt Nam, tất cả các nước phương Tây đều được khuyến khích, tống tiền hoặc đe dọa trong Liên Hợp Quốc không được giao dịch với Việt Nam vì họ từ chối công nhận chính phủ Việt Nam.
Sau khi 3 triệu tấn bom được thả xuống Campuchia, sự ủng hộ dành cho Khmer Đỏ trong nước Campuchia ngày càng tăng và họ đã đạt được những thành quả chiến lược to lớn cho đến khi phe cánh hữu/ủng hộ chính phủ Hoa Kỳ ra khỏi Phnom Penh.
Quân đội Hoa Kỳ đã rời đi và các cố vấn cùng đại sứ quán đã được sơ tán, bao gồm tất cả các khoản hỗ trợ tài chính, lương thực và tiền bạc cần thiết để chống đỡ cho một chính phủ không được lòng dân. Chỉ sau một đêm, cả một nền kinh tế nhân tạo được dùng để chống đỡ chính phủ và chiến tranh đã biến mất.
Hàng chục ngàn viên chức, công chức, giáo viên, kỹ sư và bất kỳ ai có khả năng điều hành đất nước đều được khuyến khích chạy trốn khỏi Campuchia như đã từng xảy ra hai lần ở Việt Nam. Nó được gọi là "chảy máu chất xám". Nó khiến những người có học thức chạy trốn đến đất nước bỏ rơi họ.
Khmer Đỏ đã lật đổ Lon Nhol và thành lập Chính phủ Cách mạng.
Không có tiền, không có thương mại, không có nông nghiệp và hầu hết các chuyên gia lành nghề đã chạy trốn sang Thái Lan hoặc Hoa Kỳ, chính phủ mới đã phải chịu số phận thất bại cùng với toàn bộ đất nước.
300.000 cuộc không kích B-52 và chất độc màu da cam đã phá hủy hoàn toàn hệ thống thủy lợi và ruộng bậc thang được sử dụng để trồng lúa. Họ đã ném bom các con đập ở Hàn Quốc vào những năm 50, cuốn trôi toàn bộ các thung lũng và điều này đã được báo chí Hoa Kỳ ca ngợi. Họ đã làm điều tương tự ở Việt Nam, Campuchia và Lào trong 6 năm ném bom vô nhân đạo dưới thời 3 Tổng thống Mỹ, tất cả đều nói dối với Người dân Hoa Kỳ, Quốc hội và Thế giới rằng không có vụ ném bom nào.
Nhiều bom đã được thả xuống Campuchia hơn tất cả các bên trong Thế chiến thứ 2. Hãy tưởng tượng tất cả các vụ ném bom trong Thế chiến thứ hai được giữ bí mật?
Trong nỗ lực duy trì sự thống nhất của Khmer Đỏ với một mục đích mới, Pol Pot tuyên bố rằng Campuchia nên giành lại đất đai của tổ tiên từ Việt Nam và tuyên chiến. Vì họ tuyên chiến với "kẻ thù Hoa Kỳ" nên họ nhận được sự hỗ trợ quân sự từ phương Tây thông qua Quân đội Thái Lan. Nhân tiện, Trung Quốc cũng xâm lược Việt Nam vào năm 1979, 2 tuần sau chuyến thăm của Kissinger.
Việt Nam đã giải phóng Phnom Penh, lật đổ chính quyền tàn bạo Pol Pot và giúp nước bạn củng cố nhà nước trong 10 năm. Điều này thực sự khiến chính phủ Hoa Kỳ, Anh và Pháp tức giận.
Người Việt cũng cung cấp lượng thực phẩm gấp 20 lần so với toàn bộ phương Tây cộng lại mặc dù chính họ cũng đang bên bờ vực nạn đói.
Ngay sau khi điều đó xảy ra, Liên Hợp Quốc (do Hoa Kỳ/Anh phủ quyết) đã từ chối công nhận chính phủ mới và giữ ghế của Pol Pot tại Liên Hợp Quốc để trống, nhưng không có ai ở đó để ngồi. Vì Khmer Đỏ đang ẩn náu ở biên giới Thái Lan.
Khi Liên Hợp Quốc từ chối công nhận một chính phủ thì bạn không thể giao dịch hoặc hỗ trợ một chính phủ không được công nhận. Đó là lúc khó khăn của Campuchia và Việt Nam.
Cộng đồng quốc tế (dưới sự bảo trợ của Liên Hợp Quốc) đã cung cấp 2000 tấn bột mì. Việt Nam đã cung cấp 20.000 tấn gạo. Ấn Độ đã cố gắng tìm một lỗ hổng trong việc cung cấp viện trợ và tuyên bố 600 con trâu nước là một "món quà", không phải viện trợ. Nhưng người Anh đã đe dọa Ấn Độ bằng các lệnh trừng phạt thương mại nếu họ cung cấp chúng.
Thực phẩm của Hội Chữ thập đỏ chỉ được phép mang vào với điều kiện là chúng phải được Quân đội Thái Lan phân phối tại biên giới, nơi mà những người nhận thực phẩm chỉ là khmer Đỏ ẩn náu cùng những người tị nạn.
Phương Tây thường đổ lỗi cho Khmer Đỏ về cuộc diệt chủng, trong khi sự bất lực và lòng thù hận của Liên Hợp Quốc đã gây ra phần lớn cuộc diệt chủng bằng cách từ chối cung cấp bất kỳ viện trợ lương thực nào.
Một lần nữa cho thấy Việt Nam kiên cường, bất khuất. Mặc dù không được sự ủng hộ của quốc tế, nhưng vẫn chiến đấu vì tính chính nghĩa của cuộc chiến. Bảo vệ lãnh thổ thêm một lần nữa, giúp đỡ nước bạn thoát khỏi cảnh diệt chủng.
Nhưng ngày nay, để đền đáp với hàng chục nghìn xương máu ông cha ta đã đổ ra trên đất bạn, nước bạn đã và đang đi đôi với người anh em phương bắc của họ. Xây dựng kênh đào Funan Techo, mà không chia sẻ những thông tin quan trọng.