Trải qua nhiều lời đồn thổi về những câu chuyện tâm linh xoay quanh khu trung tâm thương mại Thuận Kiều Plaza nhưng nó vẫn đứng đó sừng sững cho đến ngay nay, tuy rằng nhiều hộ dân đã chuyển nhà ra khỏi khu thương mại này và nó sắp sửa được phá bỏ để nhường chỗ cho các dự án mới. Sau đây là một số câu chuyện tâm linh ở Thuận Kiều Plaza giờ mới kể, đây hoàn toàn là câu chuyện có thật mà chính tác giả là người đã chứng kiến.
Người kể câu chuyện này xảy ra năm 2010 là một lập trình viên tên Minh của một công ty phần mềm có trụ sở ở Hàn Quốc, thường làm việc về muộn nên đã nhiều lần đụng phải những hiện tượng kỳ bí trong căn phòng 303 ở khu căn hộ chung cư Thuận Kiều. Sau những lần tự mình kiểm chứng thì Minh hỏi lại mấy anh chị làm chung phòng thì họ cũng khẳng định thỉnh thoảng có nghe tiếng nước chảy trong bếp hoặc nhà tắm vào những khi ở lại trễ. Thường thì hiện tượng trên xảy ra trong tầm tối tối khoảng 20h trở đi là tiếng nước bắt đầu chảy, dù họ chắc chắn là trong phòng không còn ai. Bởi vậy mấy ổng bả không ai dám ở lại làm trễ, chỉ có mình Minh mới vô không biết. Ngay cả những người bên phòng 304 thì họ nói cũng nhiều lần nghe thấy những âm thanh kỳ quái. Và dĩ nhiên là họ đã thuê dịch vụ chuyển nhà dọn đi nơi khác sau nhiều lần chứng kiến cảnh tượng kỳ quái.
Phải nói đến tiểu sử của căn phòng 302 ở tầng 30 này được bác bảo vệ kể trước đây có một đôi vợ chồng Việt Kiều cũng thuê, sau một thời gian thì họ đề nghị chuyển nhà từ 302 sang 301. Nhưng không lâu sau thì họ tìm dịch vụ chuyển nhà trọn gói dọn đi luôn. Nguyên nhân vì sao thì họ không nói, chỉ biết là cái ngày mà họ dời đi, họ đốt nhang khói hương nghi ngút trong căn 301 và cắm 3 cây nhang lên núm cửa của căn 302. Họ còn nói là đừng cho ai thuê mấy căn ở tầng 30, hỏi vì sao thì họ lại im không trả lời. Bác bảo vệ biết Minh là người của công ty phần mềm này hiện đang thuê 303, 304 nên mới kể và khuyên nếu thấy có gì lạ thì cũng đừng sợ và hạn chế ở lại quá khuya. Do đó, hiện tại không có ai thuê căn hộ ở tầng 30 tòa nhà khu C, trừ công ty của Minh với 2 căn 303, 304. Tầng 30 có 8 căn thì 6 căn còn lại bỏ trống hoàn toàn.
Trong phòng làm việc của công ty Minh có cái cửa sổ nhà tắm thông ra khoảng không và đối diện với cửa sổ nhà kế bên, mà sau này mới biết là căn hộ 302. Cửa sổ căn hộ bên 302 đang mở và dù không có đèn, nhưng với ánh sáng từ nhà tắm chiếu qua thì mình vẫn thấy lờ mờ một gương mặt đang nhìn về phía mình dù không thấy rõ mặt. Đến giờ Minh cũng không rõ cái mặt người lờ mờ nhìn từ cửa sổ 302 sang bên phòng tắm 303 đêm đó là gì vì thời điểm đó đâu có ai ở. Còn nguyên nhân mà công ty của Minh thuê ngay cái tầng này của Thuận Kiều Plaza thì phải kể đến ông sếp của mình. Ông sếp mình là người Hàn khoảng gần 50 tuổi qua Việt Nam quản lý và thuê nhà ở rồi mở văn phòng luôn. Phải công nhận mình rất phục ổng về độ lỳ chẳng sợ ma cỏ. Ổng thích thuê tầng cao vì mát và yên tĩnh, phong cảnh đẹp. Các bạn nghĩ ban đêm trên tầng 30 có mỗi mình ổng ngủ ở 303 xung quanh không có ai là biết ông này cỡ nào.
Trong một lần đi ăn tối với công ty thì trong lúc say thì Minh lại lôi chuyện này ra kể. Minh hỏi sếp là ngủ vậy ban đêm có gặp gì bất thường không. Ổng kêu chẳng có gì, nhưng có đôi lúc nửa đêm ổng tỉnh dậy đi tiểu thì nghe tầng dưới có tiếng lộp cộp như tiếng chân người đi xuống kiểm tra thì không thấy ai. Rồi đôi lúc ổng ngủ mớ lại nghe văng vẳng tiếng người nói chuyện, tỉnh dậy đi lòng vòng kiểm tra thì cũng không có ai. Vậy mà ổng vẫn ở, ăn ngủ đều đều mới sợ. Riết thấy sếp Minh giống người cõi âm.
Hiện tại thì Minh không còn làm việc ở đấy nữa nhưng thỉnh thoảng đi ngay qua chỗ làm cũ thì Minh không khỏi rùng mình mặc dù nhìn lên Block C nơi công ty cũ mà Minh từng làm thì tối đen không một ngọn đèn. Có lẽ không còn ai đủ can đảm chuyển nhà lên đó ở nữa chăng.
Năm 2002, nơi đây đã từng xảy ra một án mạng kinh hoàng gây chấn động toàn bộ khu vực xung quanh. Đó là một vụ án đầy thương tâm của một đôi tình nhân.
Nạn nhân là một cô gái sinh viên còn rất trẻ và một thanh niên - được xác nhận là thượng sĩ thuộc đội cảnh sát hình sự thành phố. Qua điều tra, sau khi ăn tối cùng gia đình của cô gái xong, cả hai người đã xảy ra xích mích. Lúc đó nam thanh niên đã dừng xe ngay tại chân Thuận Kiều Plaza. Một cuộc cãi vã lớn tiếng, đỉnh điểm là khi hiểu lầm người yêu mình lén lút giấu mình sau lưng có người thứ ba. Thanh niên ấy đã không thể kiềm chế liền rút súng ra kê thẳng vào đầu của cô bạn gái. Cô gái quát lớn vào mặt chàng thanh niên: "Dừng lại, anh bĩnh tình cất súng nghe em giải...". Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Đùng một cái tiếng súng phát ra, viên đạn bay xuyên đầu qua cô gái, cô gái ngã lao xuống đất, mặt dính đầy máu. Sau khi giết chết người yêu của mình, nam thanh niên nhìn xung quanh, rồi chạy tới ôm chầm lấy xác người yêu, vừa khóc vừa cười như điên loạn rồi quơ lấy cây súng tự tay chĩa thẳng vào đầu mình rồi hét lớn "Anh tới với em đây".
"Đùng..." tiếng súng thứ hai lại nổ lên, chàng trai ngã lăn ra tại chỗ, nằm cạnh xác cô gái, tử vong ngay lập tức. Vài phút sau, công an có mặt để phong tỏa hiện trường vụ án mạng, người nhà của nạn nhân cũng đã tới. Rất nhiều người dân đã hiếu kì đến xem. Người thì khóc than cho số phận bi đát của cả hai, kẻ thì buông lời trách móc.
Sau sự kiện đó, cũng đã có rất nhiều câu chuyện ma ở Thuận Kiều Plaza được thêu dệt lên. Có người thì kể, thi thoảng vào mỗi buổi sáng, vào tầm khoảng 4 - 5 giờ đi tập thể dục lại thấy bóng dáng của một cặp nam nữ đứng ở trạm xe bus, lâu lâu thì cứ canh có người đi đường ngang thì lại van xin đòi trả mạng. Người thì chết oan, kẻ thì tự sát nên linh hồn không thể siêu thoát. Có người thì nói, mỗi khi trời chập tối là lo tranh thủ dọn hàng ở quầy sạp thật sớm, tránh về trễ,nếu không sẽ gặp ngay hồn ma của cô gái năm xưa bay qua bay lại trong hành lang rồi lại ghé tiệm hỏi thăm sức khỏe. Có anh bảo vệ kia, nửa đêm đi trực thì tình cờ gặp một cô gái mặt dính đầy máu đòi đi nhờ thang máy. Thế là anh bảo vệ ấy mặt mày tái mét, chết lặng rồi té xĩu.
Chính vì bị đồn là Thuận Kiều Plaza có m.a, mọi người đều tin điều đó là thật nên cũng chả ai dám bén mảng hay tới lui nữa khiến mọi việc kinh doanh buôn bán ở Thuận Kiều dần trở nên ế ẩm, mọi thứ đi vào ngõ cụt. Một số người mê tín dị đoan. Họ nói Thuận Kiều nhìn từ xa giống ba cây nhang đỏ chót chòn chọt nghi ngút giữa trời, hay là nhìn như một con tàu bị đục thủng mất một lỗ. Đó là điều xui xẻo điềm gỡ, nên mới trở nên thất bại bị suy tàn.
Mãi đến sau này, khi mọi thứ đã dần thay đổi, quá khứ bị lãng quên. Thuận Kiều đã được củng cố lại rồi thay vào đó một màu áo mới, từ màu đỏ lột xác thành màu xanh, rồi lại được đổi tên thành The Garden Mall, thì mọi thứ mới được trở nên yên ổn thuận lợi, các hoạt động kinh doanh buôn bán dần trở lại. Nhưng có vẻ vì quá khứ của nó quá huy hoàng và gây khá nhiều ám ảnh nên Thuận Kiều vẫn chưa thể lấy lại được phong độ của năm xưa...
Công việc của mình là vận chuyển những cây đàn Piano cơ (loại nặng) nên rất hay được dịp ra vào những tòa nhà, chung cư trong thành phố Hồ Chí Minh.
Cách đây khoảng 5 năm, mình nhớ đợt đó là gần ngày 20/11, khách của mình là 1 gia đình nhà bác sĩ, có 1 người con gái học đàn và học ở trường phổ thông năng khiếu ngay đường Trần Bình Trọng. Cô bé ấy chuyển cây đàn tại nhà mình trong Thuận Kiều đến trường để biểu diễn văn nghệ 20/11, nên nhóm mình có dịp được vào Thuận Kiều. Mình vẫn nhớ gia đình ấy ở tại phòng 3301 lô C Thuận Kiều, lúc tới lấy đàn đem đi là buổi sáng, tới Thuận Kiều, rất lạ là cả 3 lô, không lô nào có người ở cả (theo mình đoán vậy, tại thấy vắng lắm), chỉ duy nhất 1 gia đình nhà bác sĩ ở bên lô C thôi. Thuận Kiều vẫn có những bàn bảo vệ ở gần thang máy, muốn lên phải có chủ nhà xuống dắt lên mới được vào.
Lên tới phòng 3301, mình mới để ý đây là tầng cao nhất, có thêm 1 tầng lửng nhỏ trong nhà nữa, ở dưới thì gồm có 3 phòng nhỏ và 1 gian phòng khách (phòng này chắc phòng vip nên khá rộng). Lúc đem đàn ra thang máy để đưa xuống, do thang máy hơi nhỏ nên cây đàn phải được dựng đứng lên mới vào được thang máy, có 1 anh bảo vệ hỗ trợ khóa thang máy cho bên mình làm, mình có hỏi off thang vậy rồi mấy tầng khác có ảnh hưởng không anh, anh ấy nói: "không sao đâu, cả lô này có mỗi gia đình này thôi, anh off thang cho mày để nó không tự động đóng cửa, mở cửa, mọi chuyện buổi sáng cũng rất bình thường, mình chỉ thấy dãy hành lang nó hơi âm u và lạnh thôi."
Tối 9h mình tiến hành lấy đàn từ trường đưa về lại gia đình nhà bác sĩ ấy và tới Thuận Kiều là 10h đêm, giao hàng thì thường phải đi cổng sau (gần chợ Tân Thành và cái nhà xe gần đó). Thấy tụi mình tới lúc đêm không hiểu sau lại thấy mấy anh bảo vệ có vẻ khó chịu lắm, họ dặn lên phòng làm thì không được đi đâu lung tung ngoài hành lang. Có 1 bạn trong nhóm mình chợt nhớ ra gì đó nói lên rằng “chết cha, tao nghe nói Thuận Kiều nhiều ma lắm, nên không có ai ở”. Nó nói xong ai cũng thấy lạnh sống lưng và bắt đầu để ý tại sao 3 lô mà chỉ có 1 gia đình ở, ai cũng sợ sợ rồi, vào tới phòng 3301, do cây đàn Piano này là cây grand (đàn 3 chân) nên phải lắp ráp khoảng 30 phút nữa.
Mình bắt đầu mới để ý, phòng gia đình bác sĩ có 3 phòng ngủ riêng biệt nhưng lạ 1 cái là cả nhà ấy gồm 4 người đểu tập trung ra phòng khách ngủ cùng nhau, không ai ngủ phòng riêng cả, mình có hỏi lý do thì anh bác sĩ mới ậm ừ kêu nhà anh quen rồi. Lạ thêm 1 cái nữa là thằng bạn mình mắc tè đi vệ sinh mới hỏi anh bác sĩ toliet ở đâu, ảnh kêu em cứ lên lầu là thấy phòng vệ sinh. Mình không hiểu tại sao phòng vệ sinh mà để trên lầu lửng, lạ à nha, bạn mình nó vừa bước tới cái sàn gác lửng là quay xuống gọi mình liền “Ê Thạch, ghê quá, đi chung vs tao đi”, mình mới ra vẻ anh hùng, kêu “nhát vậy ba, đâu có gì mà sợ”. Mình đi trước, nó đi sau, mình vừa lên tới là hết hồn liền, đập vào mắt là 1 bờ gạch dài khoảng 3 mét cao 1m5, để hình thờ ông bà trong gia đình kèm theo bóng đèn vàng leo lắt rọi nhẹ nhàng vào làm khung cảnh trở nên rất đáng sợ. Mình quay xuống liền, “ thôi mày lên đi, tao đứng ngay dưới chân cầu thang chờ mày, ghê quá". Anh bác sĩ mới cười kêu “không sao đâu, ông bà trong nhà không à”, ý giời ơi, ảnh nói vậy có cho tiền cũng chả dám lên, bạn mình nó nhịn luôn không dám lên nữa.
Lắp ráp xong xuôi thì nhóm mình thanh toán tiền ra về, anh bác sĩ kêu cứ ra thang máy ấn xuống là được, không cần thẻ từ. Từ phòng 3301 ra thang máy phải đi 1 đoạn và 1 khúc cua, ui cha, giờ mới để ý, buổi tối trong Thuận Kiều, đèn hành lang xài đèn vàng luôn mới ghê chứ, nhìn dãy hành lang dài hun hút dưới ánh đèn vàng làm sự lạnh lẽo trở nên ám ảnh tụi mình hơn. Bắt đầu cả đám sợ rồi, vô thang máy, nhóm mình khoảng 5 người, từ tầng 33 xuống tầng G cũng tầm 2-3 phút, có 1 bạn nhóm mình nghịch, vuốt 1 phát mấy nút ấn chọn tầng thang máy, thì bị dính khoảng 3 tầng, mà thang này thang đời cũ, không hủy lệnh bằng cách ấn 2 lần vô nút đó được, thế là cảm giác sợ hãi ập đến, các bạn cứ tưởng tượng, thang tới tầng 31, cửa thang máy từ từ mở ra, đèn hành lang không bật, trước cửa thang máy 1 bóng tối bao trùm lấy, chỉ có đèn thang máy hắt ra, gió lạnh lùa vào trong thang máy.
Cảm giác thật ghê rợn, chỉ cần thấy ai hoặc bóng người lướt qua là hiểu rồi he, 1 người trong nhóm sợ quá đưa mền lên che mặt lại la lên “trời ơi ghê quá, sợ quá anh ơi, có ai vào hay đứng ngay thang máy thì chết mất”, cả đám nín ai nói câu nào thở không, mình làm dấu liên tục (mình theo đạo Công Giáo), miệng tụi mình chỉ trực chờ có cái gì xuất hiện là la toáng lên thôi, may mà không gặp gì, cửa thang máy từ từ đóng lại, cả nhóm vẫn sợ có 1 cái gì đó ào vào hù hay thò vào trêu cả đám đang sợ hãi tột cùng, đến 2 tầng kế tiếp cảm giác cũng y hệt vậy, chỉ có khoảng 4 phút đồng hồ mà như 2-3 tiếng vậy. Lần đầu mình trải qua cảm giác sợ như vậy, ai cũng chửi cái thằng bạn nghịch ngu, ra được khỏi Thuận Kiều cảm giác như vừa thoát khỏi một nơi thật kinh hoàng, nhìn lên các phòng trên Thuận Kiều đều đen ngòm, không một bóng đèn. Anh bảo vệ có vẻ biết tụi mình sợ, có nói, mấy đứa hên không gặp đấy, nãy giờ nhóm bảo vệ ngồi dưới trực chỉ lo nhóm mình gặp chuyện gì đó rồi làm loạn lên thôi, phù, may quá, chắc nhóm mình nhẹ vía hoặc “họ” biết mình sợ nên mới không hiện ra. Từ đó mình mới tìm hiểu thêm về Thuận Kiều thì mới nghe mọi người kể trong đó ghê lắm, ông anh tài xế có 1 người anh cũng từng thuê trong Thuận Kiều nói đêm nghe nó chạy ầm ầm ở ngoài, rồi la hét nói chuyện như cái chợ, mà ra không thấy ai, được 1 tháng là dọn đi luôn.
Có tin đồn cho rằng việc chủ đầu tư công ty Kings Harmony International Ltd là người Hồng Kông đã bỏ tiền ra xây dựng tòa nhà không vì mục đích kinh doanh, mà để trấn trạch cho vượng khí của khu Chợ Lớn (quận 5) không bị thoát ra ngoài. Cũng có người phán thoạt nhìn từ xa tòa nhà giống hình ba cây nhang, là cách ấn trạch để một mặt tà khí không thể xâm nhập, mặt khác có tác dụng giữ được mạch khí cho khu vực...
Tin đồn khác lại dẫn lời một người ở quận 5 nói rằng đã có đoàn phong thủy giỏi từ Trung Quốc sang TP HCM giải mã cho tòa nhà và kết luận rằng nơi này phạm phong thủy do nó giống như con tàu ba buồm nhưng phần cột quá to, trong khi thân tàu quá nhỏ nên mất cân đối, dễ đắm.
Đường Đỗ Ngọc Thạnh xẻ dọc khu B và khu C không khác gì đục một lỗ thủng vào “con thuyền” Thuận Kiều Plaza, khiến nó bị đắm trong thời gian rất ngắn.
Bên cạnh đó, cũng có lời đồn cho rằng trong quá trình xây dựng, giữa chủ đầu tư và nhà thầu đã xảy ra mâu thuẫn. Nhà thầu đã sử dụng bùa Lỗ Ban (được xem là ông tổ của nghề mộc và nghề xây dựng, người Trung Quốc) ếm vào chân móng của tòa nhà khiến nó lụn bại...Cũng có trường hợp lý giải đường Đỗ Ngọc Thạnh giống như cửa đại môn của cả tòa nhà, nhưng do xuyên suốt từ trước ra sau khiến cửa chính đối thẳng với cửa hậu, vượng khí vào rồi ra quá nhanh khiến cơ hội đến rồi tuột khỏi tầm tay trong thoảng chốc.
Lưu ý: Những câu chuyện trên không nhằm bôi nhọ hay làm xấu hình ảnh của tòa nhà nào. Đây chỉ là những câu chuyện tâm linh khi thuận kiều plaza còn khoác chiếc áo cũ màu hồng.